Trong căn phòng bé ấy, tôi luôn cảm thấy ngột ngạt, muốn nín thở theo tiếng máy lạnh cũ kỹ chạy ro ro suốt cả ngày. Cứ chiều chiều, tôi hay dọn bàn ghế, sách vở ra ngoài lan can – nơi chỉ rộng 4 viên gạch nhưng có không khí để thở, có gió, có trời nắng hay mưa.
Buổi tối tôi mang bàn ghế trở vô phòng, lại khuân mền gối ra lan can để ngủ. Mẹ tôi trồng hai bụi hoa nhài trong những cái chậu chỉ nhỉnh hơn cái tô ăn cơm một chút. Nửa đêm, hoa nhài thoảng thơm nức mũi, gió mát từ phía sau lưng (tôi nằm quay lưng về phía ngoài trời), ngẩng cao lên nhìn thấy ánh trăng non nhờ nhờ sáng. Tôi ngủ no giấc. Khi mở mắt ra, thấy trời sáng, tiếc một đêm trôi qua…
Hai năm sau, trong một lần rảnh rỗi, tôi thử khám phá toàn bộ khu chung cư. Tôi leo lên bảy tầng lầu, để phát hiện ra rằng trên tầng cuối cùng, phía ngoài cánh cửa luôn khóa chặt là một khoảng sân thượng nhỏ xíu mà hình như chưa từng có ai lên đây. Gió lồng lộng, tán cây xào xạc phủ mát rượi. Tôi còn nghe được tiếng chim hót.
Nó trở thành nơi bí mật của riêng tôi. Tôi luôn thấp thỏm lo một ngày nào đó, một người nào đó khác tôi tìm được đến đây. Tôi phải chia cho họ tiếng chim hót mỗi buổi sớm mai, chia cho họ nơi ngả lưng đầy lá vàng. Và tôi không còn được tự do lắng nghe giọng nói, tiếng hát của chính mình. Tôi thích thu âm giọng của mình, rồi bật lại lắng nghe khi ngủ. Dĩ nhiên tôi chỉ có thể làm việc đó trong một không gian riêng của tôi mà thôi.
Coni (Q.10, TP.HCM)
Chia sẻ với bạn bè qua: |