Thuở nhỏ sống ở tỉnh lẻ, nhà có vườn rộng, nên trong ký ức tuổi thơ tôi lúc nào cũng ngập tràn màu xanh cây lá, nhất là hình ảnh giàn mướp hoa vàng lung linh trong nắng và rập rờn những cánh bướm. Khi sinh sống ở TP.HCM, tôi thường hay kể cho ông xã nghe về “vườn xưa” của mình, và thỉnh thoảng chậc lưỡi: “Giá mà nhà mình có một cái giàn mướp, để con mình biết… hoa mướp thế nào, nó ra trái ra sao…”.
Một hôm, chồng tôi về nhà với vẻ bí mật đặc biệt, kéo theo hai cô con gái lên sân thượng lầu hai, ríu rít một kế hoạch… Đầu tiên dỡ chuyển hết đám cây cọ chỗ ô đất xây sẵn từ trước, đổ đất mới. Sau đó là gieo hạt, mua dây thép về làm cái giàn tí xíu, và tưới nước rồi… đợi. Cho đến một hôm, những dây mướp leo kín giàn, những bông hoa đầu tiên nở vàng tươi, những trái mướp đầu tiên xinh xắn. Cây chanh ra hoa, kết trái, cây ớt cũng lấm tấm trái non, và khóm rau thơm xanh tốt tươi mởn. Các con tôi rất thú vị khi biết phân biệt hoa đực hoa cái, khi tận mắt thấy trái mướp lớn lên và gieo những hạt đu đủ, hạt bưởi thành cây con để chơi. Còn tôi thì thật vui khi hái mướp nhà mình nấu bát canh ngọt mát, hay kêu con hái lá chanh, trái ớt lúc cần… Thích nhất là mỗi sớm lên tập thể dục và hít thở khí trời, tôi lại được nhìn thấy sắc màu của tuổi thơ mình xa lắc…
Hạ Minh
Chia sẻ với bạn bè qua: |