Trang chủ » Tường cổ

Tường cổ

by Kien Truc - Kientruc.vn









Có những lúc vôi ve trở nên thừa thãi, vô duyên. Không, vôi ve không có lỗi. Chỉ do bàn tay con người đem nó bôi trát lên sự vật và bỗng dưng nó phải lãnh trách nhiệm về hình thức của sự vật đó bất kể tốt xấu thế nào. Vôi ve đôi lần oan ức phát khóc. Chỉ muốn bong – tróc – lở ra cho sớm chợ. Chẳng màng nữa cái chữ tín chữ tin. Nhưng nào xong. Nó đã được thẩm định về chất lượng. Màu cứ óng. Da dẻ cứ mịn màng. Muốn bong tróc à, đâu dễ. Khổ thân chưa!



Có những lúc cứ ngẩn ngơ cả người vì những rêu phong hồn phách ngàn năm bỗng tự nhiên biến mất. Rêu phong tắm gội qua nắng gió thời gian, trải qua bao thăng trầm lặn ngụp mới có được cái màu trầm tịch chắc nịch vờ vỡ. Từ lúc mới chỉ là những vết loang nhè nhẹ thoang thoảng mang dáng dấp của những vệt buồn vui chớm nhen, cho đến khi là những mảng miếng đậm đà nhấn nhá, cho đến nữa là xù xì, tầng lớp những gốc rễ cội nguồn hun lại… Phải dồn tụ, đắp vun tỉ mỉ lắm mới có được. Những lớp lang đó bộc lộ một sự từng trải, chiều sâu mà không phải cứ muốn là có, cứ nóng vội lơ láo vài nét cọ là có thể hiển hiện ra. Vậy nên nó quý. Nếu một sớm ngủ dậy nó bỗng biến mất. Lại thay vào là một sự sáng láng trơ chẽn. Những lúc đó lòng sẽ thấy nôn nao bàng hoàng biết bao.






Ấy thế mà người nỡ sơn son thếp vàng lên mình nó làm chi cho đời nó sầu. Nó muốn phong trần. Nó muốn hồn nhiên như ngàn đời nay vẫn thế. Sao nỡ phủ lấp đi những rong rêu vạn cổ. Sao nỡ nhấn chìm đi những nắng gió buồn vui. Cái mới mẻ kia nó không cần. Cái tinh tươm ngăn nắp sạch sẽ kia nó không màng đến. Hãy cho nó được là nó. Nhỏ bé khiêm nhường cũ xưa bên phố phường nhộn nhịp. Cứ thế thôi. Nó muốn lưu lại hồn phách mình vào phố. Bởi nó mà mới nó chả là gì. Nó chìm lấp trong muôn vàn những nhà cao cửa lớn. Nó nhạt nhòa giữa những sắc mầu tràn lan. Còn khi nó mộc mạc là mình thì rêu xanh nhung mịn. Loang lổ vết thời gian. Thiêm thiếp chân chim xếp nếp. Thoang thoảng hương nhành hoa phai… Nó sẽ còn cảm thấy đời gần, đời thật và đời bớt ơ hờ hoang hoải. Nó còn được gợi, được nhắc, được nâng niu. Cần có sự phát triển. Cần có mới. Cần có tinh tươm. Nhưng đã nhiều lắm những thứ đó rồi. Hãy để nó ở lại cho hồn phố còn lưu dấu.



Vậy nhé, chớ sơn, chớ vôi ve hội hè. Nó muốn chung thủy với thời gian. Lẳng lặng vui buồn. Mỉm cười lơ đãng.