cả châu âu đang khoác lên mình tấm áo mới. tấm áo dệt bằng ánh sáng. hoa đã nở đầy trên những lối cỏ xanh và nắng đã nồng nàn trong từng hơi thở. và những mầm xanh đung đưa theo nhịp gió…
có vẻ như chỉ chờ có thế, mọi người tràn ra những quảng trường, bãi cỏ xanh tươi, nơi trước kia vắng lặng giờ đầy ắp những người. họ tắm nắng, đọc sách, trao nhau những nụ hôn ấm áp. ánh nắng ửng hồng trên từng khuôn mặt.
cả những dãy bàn ghế lạnh lẽo giờ cũng ấm hơi người. thú vui uống bia, ăn kem ngoài trời tưởng đã lâu lắm rồi chưa được thưởng thức thì nay lại có dịp. những hàng người nối đuôi trước những quầy kem. vừa ăn vừa xuýt xoa với chút hơi lạnh còn đọng lại.
ánh sáng! gọi lên những nhịp điệu vô tận của hình thức, khêu gợi hình khối, dậy lên chất liệu, sống động chi tiết, lấp lánh sắc màu. nơi này ánh nắng trải dài trên những đầu ngọn cỏ, đập bóng lên những bức tường – dù vô hồn, cũng trở nên lung linh hơn dưới những bóng cây. những hòa âm tuyệt vời của kiến trúc tưởng đã vĩnh viễn ngủ yên, cho đến khi chàng ca sĩ ánh sáng cất lên tiếng hát.
“mặt trời không biết mình vĩ đại đến mức nào cho đến khi nó chiếu vào cạnh của một tòa nhà”. câu nói nổi tiếng của kts louis. i. kahn xin dâng tặng mặt trời.
nắng!
xin nghiêng mình chào những ngày nắng đẹp!
bài và ảnh: kts lưu oai nghiêm
(ktnđ số 8-2007)