cái tít bài báo như thế này đã xuấy hiện cách đây cả chục năm mà bây giờ nhắc lại không khỏi cảm thấy mủi lòng. một trận mưa lớn kéo dài đã khiến cả hà nội đảo lộn sinh hoạt với những cảnh trớ trêu cười ra nước mắt. mênh mông nước là nước, đến nỗi một học sinh phổ thông phải hỏi bố rằng: nước thế này có phải mang kính bơi không hả bố!
nước đã ngập hết chiếc xe đạp (ảnh: la duy) cho dù diễn giải đây là cơn mưa lớn trong lịch sử 35 năm thì những cảnh tượng ngập úng tràn lan như mấy ngày qua của một thủ đô ngàn năm văn hiến là không thể chấp nhận. nhưng rồi thời gian cứ trôi đi và dường như người ta vẫn cứ chấp nhận nó như người dân đồng bằng sông cửu long chấp nhận sống chung với lũ vậy.
càng ngày càng tắc, càng ngày càng ngập, đó là nhận xét của bất cứ ai đã từng sống ở hà nội, kể cả những người đã đặt bút ký những dự án hàng trăm triệu đô la cho việc chống tắc, chống ngập. sự bất lực, sự buông xuôi đang đè nặng trong lòng mỗi người dân.
nguyên nhân từ đâu? đã có quá nhiều câu trả lời. một hạ tầng đô thị được xây dựng dành cho khoảng 30 vạn dân đang phải oằn mình chống đỡ công suất nước thải của mấy triệu người. một mảnh đất chất chứa đầy ắp những giá trị văn hóa ngàn năm đang phải gánh chịu những xô bồ của văn hóa làng xã di cư. một thủ đô của thời đại văn minh đang được điều chỉnh bởi những quy hoạch manh mún và cát cứ một thời. người cấp phép cứ cấp phép. người xây dựng cứ xây dựng. bất chấp hậu quả của một hạ tầng đô thị ngày càng rệu rã và xuống cấp.
giờ đây nhiều người ngày càng hy vọng vào hà nội mở rộng. nếu con người cứ xúm đông xúm đỏ vào nội đô hà nội cũ để kiếm sống, để hưởng thụ, để mưu cầu một cuộc sống tốt đẹp thì không có cách nào cứu thoát hà nội thoát khỏi cảnh ngập úng mỗi khi mưa lớn. họ hy vọng vào những kế hoạch “dãn dân” ra khỏi những khu vực báo động đỏ về úng ngập sẽ được thực hiện đồng bộ. họ hy vọng vào một nhãn quan mới về quy hoạch của thủ đô. họ hy vọng vào những giá trị văn hóa ngàn năm thăng long sẽ được gìn giữ…
thế nhưng thực tiễn cuộc sống đã khiến những hy vọng tốt đẹp ấy ngày càng trở nên mong manh. phát biểu tại kỳ họp quốc hội đang diễn ra tại hà nội, bà phạm phương thảo, chủ tịch hđnd tp.hcm, đã nêu lên tình trạng các con đường trong thành phố cứ đào lên lấp xuống triền miên hàng chục năm nay mà không có cách nào khắc phục. thế đấy, chỉ quy hoạch cho một con phố thôi mà người làm quy hoạch ở địa phương chưa tìm ra lời giải thì những hy vọng cho một hà nội tương lai văn minh và hiện đại liệu sẽ trông cậy vào đâu?
cho dù vậy, không ai mong muốn rằng một chục năm sau, cái tít bài báo: em ơi, hà “lội” phố! lại đành phải gióng lên một lần nữa.
|