Từ vách kiếng nhìn ra |
Tôi tưởng mình đang ở ngoài giữa trời. Hai bên hông phòng tôi, chỉ được ngăn cách với không gian bên ngoài kia là hai cửa sổ kiếng trong suốt, thay cho vách tường gạch như bình thường. Tôi nghe mẹ nói, căn hộ được thiết kế theo phong cách Singapore vì kiến trúc sư là người Singapore. Tôi cãi, nhà mình xây giống như trong mấy bộ phim nước ngoài. Ngày xưa, trong căn nhà lụp xụp ở xóm lao động, ngồi xem mấy bộ phim Mỹ mà mơ đến một căn hộ trên tầng cao thành phố, xung quanh cửa kiếng trong suốt, đêm đứng nhìn xuống thành phố đèn giăng rực rỡ.
Kể từ khi về nhà mới, tôi bớt bông nhông ngoài đường. Thay vì chiều tha thẩn ở con đường ngập nắng nào đó, hay đêm ngồi nhìn lên trời ngó xuống đất ở tầng cao nào đó trong thành phố, thì tôi về nhà. Ngay chân vách kiếng, người ta xây cái bệ gỗ dài bằng bề ngang của căn phòng, nhưng bề rộng chỉ vừa đủ kích thước cho một người nằm. Mẹ nói, chỗ đó để đọc sách. Có khi tôi nằm đọc sách, nhưng thường tôi chỉ nằm nghiêng một phía mà nhìn ra xa bên ngoài cửa kiếng. Nắng chiều muộn ngả xiên cao thấp trên các mái nhà cao thấp lô nhô, hay ngắc ngứ vướng lại trên những tòa cao ốc. Khi trời mưa, nước mưa đập vào thành kiếng, lâu lâu tôi giật mình sợ… ướt. Những đêm 15, 16 âm lịch, tôi tắt hết đèn, trăng tròn vành vạnh rọi vào sáng đến nửa căn phòng. Những lúc ấy, tôi “bày” ra lắm trò, cắm bình hoa hồng trắng đặt ngay bệ cửa sổ, nấu nước pha bình trà sen rồi gọi điện rủ bạn bè đến coi trăng sáng.
Cũng từ vách kiếng này, ngày hai buổi tôi ngồi yên lặng lắng nghe tiếng chuông và tiếng cầu kinh từ nhà thờ trong xóm nhỏ ở phía dưới. Hay có khi nửa đêm, tôi giật mình thức giấc, vì tiếng bàn ghế va đập, tiếng kiếng vỡ từng vụn nhỏ, tiếng người ta chửi nhau cũng từ trong cái xóm nhỏ ấy. Tôi nghe rồi mở cửa sang phòng mẹ. Mẹ tôi đang ngủ thật sâu. Không dưng tôi nghĩ lan man đến những từ có ý nghĩa lớn hơn những thói hay nghĩ vụn vặt hằng ngày của mình. Đó là từ hạnh phúc. Của mẹ. Và của tôi. Trong căn hộ không có vách.
Thủy Linh