những con hẻm sài gòn có nét rất riêng. mỗi hẻm một khuôn mặt, sắc thái, tính cách… hẻm của dân nhập cư thì không thể nào giống với hẻm dân cố cựu. rồi hẻm của dân công chức khác hẻm của những hộ bán buôn. thích lắm những buổi trưa không buồn ngủ, ra ngoài hè ngắm nhìn hẻm. và thích hơn, hẻm sau mưa.
|
tôi là người bắc và sống ở miền trung có gần năm mươi năm. dài quá! thương nhiều nơi đây, gắn bó nhiều và cũng không ít lần… ngán ngẩm. tôi chỉ có những chặng ngắn là cư dân của sài gòn. có là gì gì đi nữa, tôi cũng chỉ là khách, chỉ được ở trong hẻm, bởi vì nhà mấy người bà con, bạn bè của tôi đâu có ra nổi mặt tiền.
chỉ ở trong hẻm. hẻm có thể nông hoặc sâu, có thể to hoặc nhỏ. nhưng đích thị là nhà trong hẻm. không cách gì được ở thử căn hộ nào đó ngay ngoài phố để coi cảm giác của mình như thế nào – hồi nắng, khi mưa, ngày lên, đêm xuống, những dòng xe tuôn chảy, những khuôn mặt người… nhưng ở hẻm mới thú vị làm sao! và cảm xúc mới đầy đặn làm sao! cảm xúc dấy lên ngay lúc chiếc xe ôm chở vô con hẻm quen và tôi phóng to cặp mắt liếc nhìn chung quanh. a! cái nhà này mới xây? ủa! căn hộ kia bữa trước cửa đóng im ỉm sao giờ mở tung mà nhiều người đi lại, nói cười…?
mưa, hẻm trưa nào chỉ tha về tâm hồn tôi một chút ướt át, những ngọn gió… mà đổ ập lên tôi nhiều lắm những tâm trạng, nỗi niềm… mưa sài gòn ít khi làm mình buồn và hẻm trưa trong mưa ít làm mình ngậm ngùi. không những thế, cái cảm giác của sự thay đổi làm lòng trồi lên những niềm vui, dẫu bé mọn. ngửa mặt, xuyên tầm nhìn để ánh mắt vắt qua những dây nhợ điện đài giăng giăng trên con hẻm, thấy trời được cắt ra làm nhiều mảnh và hết thảy những mảnh ấy nhập nhòa hư hư ảo ảo, thật thật giả giả, lạ lạ quen quen…
mưa sài gòn, giấc trưa. lòng hẻm, khi cúi nhìn thấy dòng nước lênh láng xuôi chảy có cảm giác đang đứng bên bờ một con sông cạn nước giữa tiết hè. mưa trên hẻm là mưa trên sông. một dòng uốn quanh lượn lờ chỗ trồi chỗ sụt. tôi hay ngắm nhìn những bong bóng mưa vỡ tan trước khi chúng hòa mình vào dòng chảy. và thích thú với hình ảnh mấy cậu nhỏ tắm mưa: tóc láng mướt, quần áo ướt nhẻm, dính sát người… tiếng cười thơ trẻ từ lòng hẻm nhập với tiếng mưa rơi, vọng lên chỗ tôi đứng những âm điệu hối hả và rộn vui, từ cuộc sống.
những cơn mưa sài gòn luôn chóng vánh. tới sầm sập vậy, mà chừng đi cứ như không!
sau mưa, một khung cảnh hẻm trưa rất khác. khác đến ngỡ ngàng! sự lạ lẫm làm hứng thú. hứng thú thật sự! ngói đỏ au, cây xanh ngắt, những hè nhà sạch bong. và tôi sau mưa, chậm rãi rời nhà đi dọc theo những mái hiên, ra cái quán đầu hẻm kêu ly cà phê đen đá và ngồi đó. và nhâm nhi. và ngắm nhìn. và tự nhủ: ôi! sài gòn. ôi! hẻm. ôi! mưa. sao mà thương dữ quá!
bài: nguyễn mỹ nữ
ảnh: m.t
(ktnđ số 8-2007)