Ngày chúng tôi dọn về, tất cả chỉ là một bãi đất trống um tùm cỏ dại. Vợ chồng tôi quyết tâm cải tạo nó. Ban ngày, anh đổ đất san lấp, đi mua cây xanh về trồng. Tôi hì hụi bón phân, tưới nước. Cuối cùng, những cây non đầu tiên cũng đâm chồi trổ lá. Bấy giờ đang là mùa nắng; chiều nào tôi cũng mong mưa…
Ba năm trôi qua, giờ đây, vườn cây nhà tôi đã um tùm mát rượi. Ở mảnh đất cù lao hiền hòa này, khu vườn thực sự là niềm hãnh diện của riêng tôi. Tôi chăm chút nó không kém gì căn bếp hay phòng ngủ của mình. Ngoài hai gốc sứ ở cổng vào, hai hàng cau vua dọc lối đi, mấy cây xoài và mận, mấy dây bầu bí và khổ qua leo trên bờ rào, tôi còn dành riêng một khoảnh nhỏ để trồng rau: rau thơm, muống, sả, rau đắng, cải… Mùa nào thức nấy, chúng tôi luôn có rau củ tự trồng để cho vào nồi lẩu… thập cẩm mỗi khi có bạn bè trên thành phố về chơi.
Tôi thích nhất là mỗi đêm, khi hai con đã ngủ, vợ chồng tôi lại dạo bước quanh vườn trò chuyện. Anh cũng yêu vườn như tôi.
Con gái Bim Bim 3 tuổi của tôi rất thích cùng mẹ nhặt hoa sứ thả vào bồn nước, còn bé Ti Ti bảy tháng tuổi thì mỗi lần cho ra ngoài võng mắc dưới hàng cau là ngủ rất ngon. Khu vườn luôn là góc riêng hạnh phúc của gia đình tôi mà tôi nghĩ rằng chẳng bạc tiền nào có thể mua được.
Trần Hạnh Nguyên
(Cù lao Long Phước, Q.9, TP.HCM)
Chia sẻ với bạn bè qua: |