Từ Tp.HCM được cơ quan phân về làm phóng viên thường trú tại Nghệ An nơi mình sinh ra và lớn lên tôi vô cùng háo hức. Từ đây tôi không còn phải sống
cảnh của người tha hương, lúc nào cũng canh cánh nỗi nhớ nhà, không còn cảnh sáng chiều đối diện với tắc đường và kẹt xe, tôi đi mãi chẳng muốn về vì “tổ ấm” của mình nóng, chật chội và ngột ngạt. Vui vì từ đây mình có thể viết, phản ánh những gì đã từng ấp ủ về quê hương từ ngày còn cắp sách tới trường. Ngày mới về Nghệ An làm phóng viên, bên cạnh niềm vui thì cũng không ít bỡ ngỡ, bởi từ đây bản thân phải làm việc độc lập, tự tổ chức tin bài, tự tìm kiếm nguồn tin và xây dựng chương trình làm việc cho mình. Khó khăn nhất là khi gặp những đề tài phức tạp, một mình phải xoay xở làm sao để có được những thông tin mới nhất, nhanh nhất, chính xác nhất gửi về tòa soạn. phóng viên thường trú phải là người đa năng, các lĩnh vực chính trị xã hội, đến kinh tế, an ninh quốc phòng… đều phải hiểu và để tham gia. Cái khó là địa bàn lớn, đề tài thì rộng, phải biết chọn lọc những gì để phản ánh là điều không dễ. Đặc biệt là đối với một phóng viên báo ngành thì chọn vấn đề nào mà ngành, tỉnh quan tâm luôn luôn là trăn trở mỗi khi cầm bút. Là phóng viên thường trú nếu không giàu tính chiến đấu, không tham gia phản ánh những vấn đề tiêu cực thì không thể có được những bài viết chất lượng. Nhưng cái khổ của anh em thường trú chủ yếu là người sinh sống ở địa phương nên khi đụng vào những vấn đề “nhạy cảm” thì thường bị “nhắc nhở” trong các cuộc giao ban báo chí ở tỉnh là thiếu thiện chí, không ủng hộ tỉnh mà toàn đưa những vấn đề không tốt lên mặt báo. phóng viên thường trú sướng nhất là độc lập, một mình một cõi, thế nhưng nhiều lúc cái buồn, sự tủi thân cũng xuất phát từ đó, những ngày nghỉ, ngày lễ, đặc biệt là ngày Báo chí Việt Nam 21/6 cả văn phòng chỉ có một mình. phóng viên thường trú là vậy, vất vả nhưng mà vui, và trưởng thành nhanh hơn qua những tháng ngày làm phóng viên thường trú. |
Vui buồn phóng viên thường trú
0
Bài trước