– Đố ông biết, khi ra đường, gặp đèn đỏ, đèn xanh, sợ đèn gì nhất? – Đèn đỏ chứ còn gì nữa! – Sai toét! – Thế thì sợ đèn gì? – Đèn vàng! – Đèn đỏ phải dừng lại, vừa chậm giờ, vừa hít khói xe… mới phải sợ, chứ đèn vàng thì sợ quái gì? – Thế mà màu vàng là đáng sợ nhất đấy… – À, hay là ông định nói đây chết… cây ở Bắc Mỹ đấy hả. Nghĩa là ông muốn nói sợ… áo vàng của cảnh sát giao thông chứ gì. Quả cũng sợ thật. Vừa vượt đèn đỏ, không biết ở đâu lù lù hiện ra, thế là hết đường chạy. Rồi có người nói, đã tuýt còi thì không sai dọc cũng sai ngang, cấm có chạy được đi đâu… – Ông thì chỉ được cái nhìn vào mặt tiêu cực thôi. Tôi nói thật với ông, bây giờ mà vắng bóng cảnh sát giao thông một ngày xem, có mà đường sá loạn hết cả lên. Tôi nói sợ đèn vàng là đèn vàng thật mà. – ??? – Này nhé. Đèn vàng bật lên, thế là anh đang ở chiều đường đèn đỏ thì đã vội vã vù xe, anh đang ở chiều đèn xanh thì cố đi tiếp… Hai anh “cố” gặp nhau thế thì tai nạn gì chẳng dễ xảy ra. Lại có lần thấy đèn vàng rồi tôi dừng lại, suýt nữa bị một cậu thanh niên đi sau tông vào vì cậu ta cố vượt qua trước khi đèn đỏ mà. Vượt lên rồi cậu ta còn quay lại mắng mình: “Ông khốt muốn chết à?”. Cũng may mà nó không tông vào mình đấy. Ông thấy không, gặp đèn vàng không dừng thì vi phạm luật mà dừng thì cũng dễ… chết. – Ừ nhỉ. Thế hóa ra người ngay phải sợ kẻ gian hả ông? – Thì đấy! |
Sợ… vàng
227