– Ông ơi, ông cứu tôi với! – trời đất! có chuyện gì mà mới đầu tuần ông đã hốt hoảng làm vậy? – Ông có vàng cho tôi vay một cây? – Ủa! Từ xưa đến nay ông có quan tâm đến chuyện vàng bạc gì đâu mà nay lại hỏi vay? – Tôi vay bán lấy tiền, gộp với số tiền ky cóp bấy lâu mua cho thằng con cái xe máy. – Thế sao ông không hỏi vay tiền mà lại vay vàng rồi lại mau bán cho cách rách? – Tôi vay tiền lỡ trượt giá ông lại thiệt à. – Thế ông vay vàng nếu vàng sụt giá thì tôi thiệt sao. – Ông chỉ hay đùa. Làm gì có chuyện ấy. – Thôi được, tạm gác chuyện đó lại đã. Nhưng tôi hỏi, thằng con ông có xe máy rồi cơ mà. – Ừ, nó đang đi cái đờ-rim; nhưng mà nó chê xe số lạc hậu, đòi mua xe ga. – Ông chiều nó quá. – Bà nhà tôi cũng nói thế… Nhưng biết làm sao. Lỡ mai kia cơ quan lại có quy định bố mẹ phải lấy ý kiến đánh giá của con cái để bình xét thi đua cuối năm thì sao hở ông… Thôi thì cứ lo lấy lòng con cái trước đi là vừa, kẻo nước đến chân không kịp nhảy. Ông ạ! |
Lo… xa…
1