Ngôi nhà – bạn cũ

khách lần đầu tới nhà mà cảm giác như gặp lại bạn cũ – “cũ” ở dáng vẻ kiến trúc, và “bạn” ở tư thế khiêm nhường, hồn hậu.
hồn hậu lối vào từ con dốc cong cong xuống thấp, men theo mấy tàn phượng tím. khiêm nhường hàng hiên đầu hồi thấp thoáng, mặt nhà mở ra triền thung lũng, đầy màu xanh và điểm rất nhiều hoa.
không biết nên nói ngôi nhà được trang trí bằng nhiều cây xanh và hoa, hay màu xanh và hoa đang quấn quít tràn vào ngôi nhà và tươi cười?

chủ nhân hướng dẫn khách đi xuống thấp, lên cao một vòng sân vườn rồi mới vào nhà. thăm vườn mà giống như đi thăm bạn. vì khu vườn biết kể chuyện. đó là câu chuyện về luống hoa đẹp nhưng gầy, chăm rất khó. rồi chuyện về khóm thông đỏ quý hiếm mới nuôi được; chuyện về một loài cây hoa “không đụng hàng” từ đất nam mỹ đang đứng khoẻ mạnh; chuyện của cái bàn uống trà vốn được hóa trang hồn nhiên khéo léo từ cái miệng giếng mùa “chống hạn”… và ao nước nhỏ thỉnh thoảng chủ nhà ngồi câu cá.

ngôi nhà - bạn cũ

ngôi nhà - bạn cũ

vào nhà, lại những khám phá thú vị. ngôi nhà đã có từ thập niên 1960, đầy ắp kỷ niệm trẻ thơ của ông chủ bây giờ. khách có cảm giác tất cả trong ngôi nhà đều đang độ tuổi trung niên, từ tủ sách, bộ sofa, sàn xi măng trần đã bóng lộn màu thời gian, chiếc thang gỗ, cánh cửa gỗ mộc sơn nâu v.v… nhưng là một vẻ trung niên điềm đạm, trí thức và lịch lãm. không khí đà lạt lành lạnh trong ngôi nhà có nét ngăn nắp này vẫn ấm áp cảm giác sống của các thứ công việc hàng ngày, không chút trang trí kiểu khoe khoang.

và nhận xét trên càng đáng tin hơn, khi khách được chủ nhà sau một hồi ngại ngần rào đón, mời… bò lên gác xép. cách đây đã lâu, khi ngôi nhà lợp ngói thay tôn, vì thương tiếng chim ríu rít nhiều năm làm tổ trên trần, chủ nhà đã giữ không gian gác xép này cho cô con gái, và vẫn còn để chỗ cho lũ chim quen. cô gái giờ đã có gia đình ở xa, vẫn kiên quyết giữ nguyên phòng gác xép như cũ. và vậy là vẫn có tiếng chim, nụ cười của con gái ngày ngày ở lại với hai ông bà chủ.

khách chuẩn bị ra về, chủ nhà còn “nheo mắt” giới thiệu một niềm tự hào nhỏ: ngôi nhà còn treo hai bức tranh nguyên bản của một nghệ sĩ nổi tiếng gốc đà lạt, nhà nhiếp ảnh nguyễn bá mậu. khách không nén được cảm giác trân trọng niềm tự hào dễ thương của hai vợ chồng trí thức đã tuổi về hưu vẫn còn giọng cười sảng khoái, ấm cả vườn chiều đà lạt.

sẽ thật là thiếu sót nếu không nói thêm, cuộc viếng thăm luôn đầy ắp tiếng cười hiếu khách của vợ chồng chủ nhân, không giấu được sự thanh thản toại nguyện với ngôi nhà vườn cũ kỹ của mình. và bạn cần nên tin vào giá trị ngôi nhà hơn, khi biết cả hai vợ chồng chủ nhân đã có sự nghiệp và trải nghiệm trong không khí tiện nghi sang trọng với vai trò giám đốc nhiều khách sạn lớn từ sài gòn, cần thơ đến long hải, đà lạt…
để rồi họ về lại ngôi nhà ấm áp như được về lại với người bạn cũ – ngôi nhà mà khi giới thiệu với khách, chủ nhân có chút phân trần nhưng vẫn không giấu được nét tự hào trong đáy mắt long lanh hạnh phúc.
 

bài và ảnh: ngát tuyên

(ktnđ số 10-2007)

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *