Nhớ cuộc phỏng vấn gần đây với lãnh đạo một huyện thuộc Hà Nội mở rộng, ông chủ tịch vui ra mặt với con số 100% diện tích đất đã nằm trong quy hoạch – có nghĩa là địa phương này đô thị hóa toàn phần. Cũng có nghĩa là bà con nông dân chân chất trăm phần trăm trước đây sẽ thành người đô thị trăm phần trăm. Nghe thật mừng! Chứng kiến cái cách nâng ly của vị chủ tịch kia cũng… sinh thật nhiều cảm xúc! Bây giờ, nghe những chuyện như thế thật không mới. Người ta rao trên “mạng” (Internet) cả chục lô đất với giá giật mình. Ai có sức mua là được đáp ứng ngay. Bây giờ về Hà Tây cũ, muốn mua một khoảng đất không khó, miễn là chấp nhận mức giá phát ra. Những người từng sống trên các mảnh đất ấy không thể ngờ rằng, chỉ cách đây vài ba năm, khoảng đất nuôi sống mình, gắn bó bao đời với mình lại có thể … “thành vàng” như thế. Cơn lốc đô thị hóa đã cho cơ hội đổi đời với không ít người, song cũng là nỗi ám ảnh của không ít người. Nghe đi, ngẫm lại, thấy bà con mình vẫn còn “hồn nhiên” trước bao đổi thay diễn ra hàng ngày. Cũng nghe ra, ngẫm kỹ lại thấy giới chức những nơi này thật “nhạy” với thời cuộc. Nhưng nhìn lại, vẫn thấy bà con mình chẳng khác xưa bao xa, họ vẫn cứ lầm lụi, vẫn cam chịu như ngày nào. Mừng bao nhiêu cho đủ trong cái day dứt của những người lỡ dở trước cuộc chuyển đổi này!? |
Thấm thía
77