Thông thường một văn phòng dùng
các vách ngăn ngăn chia thành nhiều
không gian làm việc riêng biệt. Ở đây, kiến trúc sư không sử dụng
vách ngăn, mà bố trí bàn làm việc trong một không gian chung nhằm mục đích hạn
chế “tính cá nhân”, khuyến khích sự trao đổi, "teamwork" giữa
các kiến trúc sư và họa viên.
Không gian mở, lại được xử lý thông thoáng tự nhiên tối đa nhờ hai lớp cửa chiếm
gần hết toàn bộ diện tích mặt tiền của văn phòng. Lớp ngoài vừa để trang trí,
vừa bảo vệ chống trộm, nhưng các cánh cửa “khung bông” này có thể mở ra
được hoàn toàn
để không che tầm nhìn. Lớp cửa sổ gỗ kính phía trong cũng có thể mở rộng để
thông gió tốt nhất cho văn phòng, hạn chế sử dụng máy lạnh.
|
Chủ văn phòng vốn mặn mà với phong cách
tối giản, nên nội thất sử dụng vật
liệu cũng đơn giản: tường và trần sơn trắng, sàn gạch trắng để làm nổi bật các
vật dụng. Không trang trí bằng các chi tiết như hốc, gờ chỉ mà dùng mảng và
đường nét thẳng, gọn để dễ chăm sóc, bảo trì – yếu tố quan trọng trong vận hành
một văn phòng.
|
Một điểm đáng chú ý: Để khắc phục nỗi chật hẹp hạn chế của mặt bằng nhà phố,
kiến trúc sư cố gắng tạo thêm một “cảm giác vườn”: trước văn phòng là một rặng
trúc và khi bước vào phải theo lối đi lát đá qua một hồ nước nhỏ. Sẽ có phần hơi
cường điệu nếu coi đây là… giải pháp vườn.
Bài: Song Nhơn
Ảnh: trọng Nhân
(KTNĐ số 6-2007)