Trang chủ » Thăm lại chiến trường xưa

Thăm lại chiến trường xưa

by Kien Truc - Kientruc.vn

35 năm sau ngày miền Nam hoàn toàn giải phóng, tôi – một người sinh ra sau chiến tranh, may mắn có mặt trong đoàn cựu chiến binh của TCty LILAMA, họ là những quân nhân thuộc trung đoàn 1, Sư đoàn 324 năm xưa, về thăm lại miền trung, nơi sư đoàn từng chiến đấu giữa đạn bom khốc liệt của kẻ thù. Xe lăn bánh, những câu chuyện, hồi ức, kỷ niệm của những người từng một thời chiến đấu oanh liệt bắt đầu ùa về, nối tiếp nhau như một cuốn phim quay chậm, làm cho chặng đường dài mấy trăm cây số cũng trở nên ngắn ngủi.


Các cựu chiến binh C2K1F324 thăm và tặng quà mẹ liệt sĩ tiểu đội trưởng Vũ Văn Mật nhân ngày Thương binh liệt sĩ 27/7/2010.

Người có hai giấy báo tử… làm kỷ niệm

“Chiến tranh thật khốc liệt, nhưng cũng có lắm chuyện bất ngờ. Có ai ngờ người từng có đến hai giấy báo tử như tôi mà vẫn sống nhăn răng” – người thương binh Khúc Văn Khục ngồi ở giữa xe bắt đầu câu chuyện của mình bằng một chi tiết khiến mọi người đều chú ý. Ông kể: “Hôm đó, được đại đội trưởng giao nhiệm vụ dẫn một đội đón lõng, đánh xuống sân bay phú Bài. trong trận đánh này tôi bị thương nặng, trong khi đó tại bệnh xá trung đoàn có người chết mới báo về đơn vị. Do nhầm lẫn thế nào mà đơn vị làm giấy báo tử tôi gửi về gia đình. Tôi nằm điều trị 9 ngày ở bệnh xá tỉnh. Không hiểu sao sau đó lại đưa thêm một giấy báo tử về lần nữa. Khi nhận giấy báo tử, mẹ tôi ngất lên ngất xuống. Nhưng chị gái tôi vẫn nhất định bảo cậu ấy không thể chết được vì linh tính chị ấy tin rằng tôi vẫn còn sống”.

Ông kể tiếp, “tháng 3/1975 trong chiến dịch giải phóng Huế, tôi lại bị thương nặng. Lúc đó, đơn vị đã đưa tôi lên xe để đi chôn cùng với những liệt sĩ khác. May sao có một y tá tên Thắng bị quên đôi dép ở trên xe, trở lại để lấy. Lên lấy đôi dép anh Thắng đá phải tôi, sau đó soi đèn pin, thấy ngờ ngợ, bắt mạch ở tay thấy vẫn còn sống. Vậy là tôi lại được sống tiếp”.

Sau khi giải phóng miền Nam, ông Khúc còn đi tiễu phỉ ở Lào, rồi lại quay lên Lạng Sơn tham gia chiến tranh biên giới phía bắc, năm 1982 mới xuất ngũ. Lúc trở về quê, trong nhà thấy khói hương nghi ngút. Mẹ anh đã không chờ được đến ngày anh về. Bà con hàng xóm thì ngạc nhiên, bảo sao đã hai lần báo tử rồi mà vẫn còn sống!

Đến bây giờ, ông Khục vẫn giữ hai giấy báo tử như một kỷ niệm thiêng liêng về chiến tranh. trở về cuộc sống thời bình nhưng di chứng của chiến tranh vẫn còn trong đầu ông. Đó là 2 mảnh đạn xuyên qua xương sọ, nằm ngay màng não. Bác sĩ bảo không được mổ, mỡ đã  bọc mảnh đạn đó lại rồi. Nhưng khi trái gió trở trời, nó hành hạ ông đau đến mức có khi trên giường lăn xuống đất mà không biết.

Bài ca trên đỉnh An Hô

trên xe có nhiều cựu chiến binh là thương binh. Tôi để ý thấy dù mang thương tật, dù vẫn luôn bị vết thương hành hạ nhưng trong những câu chuyện tôi được nghe đều toát lên khí thế hào hùng. Xe đến dãy An Hô – một địa danh của Huế, thương binh hạng đặc biệt với tỷ lệ thương tật 81% Đoàn Thế Đạo trầm ngâm: “Ở cái tuổi đôi khi nhớ mãi không ra tên một người quen, một địa danh hay một dòng địa chỉ, vậy mà cuộc sống, chiến đấu, chốt giữ suốt thời gian trên dãy núi này chúng tôi  vẫn nhớ như in”. Còn cựu chiến binh Ngụy Hoàng Sơn – người gắn bó với ngành Xây dựng đến nay đã 30 năm kể từ ngày xuất ngũ cũng bồi hồi nhớ lại: “Đi trên An Hô hôm nay tôi chợt nhớ về những ngày đầu bước chân vào lính. Ấy là vào cuối năm 1972 khi kết thúc khóa huấn luyện tân binh, chúng tôi sẽ được về phép trước khi lên đường vào mặt trận. Chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ cho việc hành quân về nhà, lại đúng vào dịp tết Nguyên đán. Ai cũng phấn khởi, chỉ mong về nhà thật nhanh để gia đình thấy được đứa con đã trưởng thành, tinh khôi trong bộ quân phục thơm mùi vải mới. Niềm vui chưa kịp đến thì chúng tôi nhận lệnh ngay ngày hôm sau hành quân vào chiến trường. Chỉ còn kịp ghi vội vài dòng về cho gia đình rồi lại tiếp tục lên đường”.

Hôm nay, về thăm lại An Hô, những người lính Sư đoàn 324 năm xưa không khỏi bồi hồi. trên những khuôn mặt đã có nhiều nếp nhăn, họ không giấu được vẻ  xúc động. Không xúc động sao được khi một phần tuổi trẻ, xương máu, cuộc sống của nhiều đồng đội trong số họ đã để lại nơi này. Đó là 81% sức khỏe của thương binh loại đặc biệt Đoàn Thế Đạo; là 2 lần báo tử của thương binh Khúc Văn Khục; là những tấm huân chương chiến công của Lê Khánh Hoàn, Hoàng Gia Thành, phạm Văn trường, trần Văn Hùng, phạm Văn Quý…; là mãi mãi tuổi 20 của những trần Văn Khoa, Vũ Văn Mật, Nhữ Tuần Bình…

Còn nhiều, rất nhiều những kỷ niệm, những địa danh, những trận đánh ghi đậm dấu ấn một thời binh lửa, mà tôi có dịp cùng họ về thăm. Đó là những cái tên Bốt Đỏ, Cầu Sập, Dốc Mèo ở huyện A Lưới. Là những Mỏ Tàu, Đồi Đông, Núi Bông, Núi Nghệ, O Duệ, O Cúc… Được nhớ lại những trận đánh, những điểm cao đã từng chốt giữ; nhớ lại từng con sông con suối, từng cánh rừng đã che chở, nuôi sống mình. Quá khứ bỗng ùa về trên từng khuôn mặt trải đời đắng ngọt, trải đạn bom tàn khốc. Tất cả như vẫn còn đâu đó, sống động ùa về trong tâm trí mỗi người. Nhưng trên những khuôn mặt của những người lính ấy vẫn lấp lánh niềm vui. Vui bởi cuộc sống của vùng đất xưa hôm nay đang đổi thay từng ngày, căng tràn sức sống. Và trong sự hồi sinh đó có những đóng góp không nhỏ của những người lính Sư đoàn 324. Đứng trên đỉnh An Hô hôm nay, trong bạt ngàn rừng cây, trong lồng lộng nắng và gió, các cựu chiến binh Sư đoàn 324 đã nắm chặt tay nhau, cùng hát vang những bài ca về người lính, về cuộc chiến đấu oanh liệt năm nào. Tôi cảm nhận rõ rệt, họ như đang được sống lại một lần nữa…

You may also like