Thế quái nào mà cô bạn tôi lại dính bỏng vì mấy mẩu cháy rơi rụng của đèn trời lang thang trong một đêm hội hè náo nức. Khốn khổ cho cái quần mới tậu và tội nghiệp cho làn da mỏng manh thiếu nữ của cô bị đỏ ửng lên vì nóng. Nhưng đó chỉ là chuyện cỏn con, sém một chút da chẳng hề hấn gì so với nhiều vụ cháy linh đình khác mà đèn trời gây ra trong thời gian gần đây. Chỉ một chút mỡ lợn, một chút vải vùn vụn, một chút giấy mỏng manh… tưởng không hề hấn gì mà cũng nên chuyện. Thì cả khu phố mất điện do đèn trời trùm xuống trạm điện cao thế. Thì đồng cỏ xanh tươi bừng bừng lửa khói khiến các anh cứu hỏa sấp ngửa dẹp loạn. Hay những nhà mái tranh mái rạ bỗng dưng bốc hỏa bừng bừng. Giờ đèn trời đâu chỉ bay ở các vùng trời quê với ý nghĩa tâm linh mang khát vọng bình yên, trường tồn của con người. Giờ đèn trời bay như bụi trong bầu trời phố lấp loáng đèn đường đèn nhà đỏ xanh. Giờ đèn trời trống rỗng cả niềm gửi gắm mỗi khi cất cánh, bởi có khi người ta chỉ đốt cho vui, cho có chỗ mà tiêu tiền thỏa vui thỏa thích. Các cô cậu sinh viên là đối tượng nhiệt tình nhất với đèn trời. Những con mắt tròn xoe ngước mãi lên chiếc đèn bay bình thản đang từ từ nâng mình lên không gian cao lộng không một chút phân vân. 10.000 – 20.000đ có là bao để mua những niềm vui hào phóng. Còn đèn bay càng cao càng xa càng vui, thiết gì nghĩ đến điểm đỗ của nó cho mệt. Đốt đèn cũng là đốt tiền. Bấy nhiêu đèn bay, bấy nhiêu đốm sáng trong đêm là bấy nhiêu tiền của đang thiêu đốt. Những đốm tiền bay lơ lửng như những linh hồn phiêu dạt. Lặng lẽ trở niềm vui vô tâm vô ý của thiên hạ trong vô nghĩa. Đèn trời từ một khái niệm mang ý nghĩa tâm linh, thể hiện khát vọng yên bình của con người đang thành kẻ thù của chính sự yên bình mà mọi người luôn hướng tới. Còn đâu yên bình, chỉ thấy những hiểm nguy đe dọa. Chỉ thấy những cơn lửa cháy vô cớ rớt rơi vào những kiếp người vô tội. Đã đến lúc phải có quy định cho việc đốt đèn trời. Không thể cứ thích thì làm, cứ có tiền thì đốt. |
Đèn trời
261

