Không gian mới cho Bản Sonate






Tạp chí Kiến trúc Nhà Đẹp 1.2008


Dù đỏ và hàng pointsetia đỏ tạo thành một điểm
nhấn sắc màu tươi tắn cho quán

Có thể thấy lối “xếp đá bỏ rọ”
của quán được thực hiện khá kỳ công. Người thiết kế cho biết có khoảng 80 tấn đá
sa thạch đã được vận chuyển từ Bắc vào Nam, đẽo gọt công phu để xếp gọn thành
những bức tường đá sừng sững. Những chiếc bàn đá cũng tạo được cảm giác mới lạ
cho khách hàng. Việc gây ấn tượng này còn được tính toán kỹ càng khi những người
thiết kế đã hạ thấp phần nền của quán tạo ra những chênh lệch cao độ của sàn và
sân, làm thay đổi tầm nhìn và tạo tách biệt trong – ngoài. Thêm vào đó một hàng
rào đá với hàng trúc bao lấy bên ngoài khiến cho quán vừa kín đáo vừa mời gọi.


Những tấm đan nhô ra ở những cao độ khác nhau
làm thay đổi tầm nhìn, tạo nhiều góc nhìn thú vị

Quán được phân chia khá chặt chẽ.
phần lõi nằm thấp xuống là khu vực cà phê máy lạnh. Ngồi đây vừa riêng tư vừa có
thể nhìn xuyên qua lớp kính quan sát chung quanh. Khu vực ngoài trời với những
tấm đan nhô ra với đường khối mạnh mẽ và được bố trí lệch tầng tạo cho quán có
nhiều góc nhìn dù ngồi ở vị trí nào. Đặc biệt khi ngồi ở trên tầng cao nhìn
xuống, hàng cây pointsetia phía dưới đỏ rực tạo thành một điểm nhấn thú vị.


Những góc ngồi riêng tư ngoài trời

Có lẽ nếu không phải vì cải tạo
lại một ngôi biệt thự thành quán cà phê, không vì quy định phải giữ lại phần mái
của ngôi biệt thự cũ thì có lẽ cảm giác bay bổng khi ngồi trên những tầng lầu
ngoài trời sẽ được trọn vẹn hơn. Bù lại, chủ quán Bản Sonate khá tuyển chọn nhạc
cho quán, dù chơi nhạc sống (ban đêm) hay nhạc máy, quán vẫn trung thành với
những tình khúc nổi tiếng. Tuy nhiên, giá thức uống, đồ ăn của quán so với nhiều
nơi cũng khá cao là một trở ngại cho những ai muốn quay lại nhiều lần.


Nhấn thêm một chút sắc trắng, đỏ trên nền chất
liệu hiện đại

Có lẽ ở Bản Sonate, cái thú uống
cà phê, nghe nhạc xưa ở một không gian xưa như kiểu của Cõi Riêng, Khúc Ban
Chiều… dường như không như vậy. Thay vào đó là một không gian mới, hiện đại
hơn. Ở đây người ta bắt gặp một không gian cũ mà mới, lạ mà quen – cũ của vật
liệu (đá, gỗ); mới của màu sắc, con người; lạ bởi hình khối, đường nét; quen bởi
những khúc nhạc xưa… Ở không gian đó, bất chợt tôi nhớ đến câu thơ:

“Ngày mai nếu chẳng là tôi nữa
Sỏi đá vô tri chắc cũng buồn”.


trung tâm của quán được hạ thấp phần nền tạo
ra những cao độ khác nhau

Vâng, nếu những khúc nhạc tình,
những bản Sonate bất hủ không cộng hưởng được với không gian mới thì có lẽ những
bức tường đá sừng sững kia sẽ rất khô khan, lạnh lùng.


trẻ trung và tươi mới

Bài: THIÊN THỦY,
Ảnh: trỌNG NHÂN, C.D

(KTNĐ số
1-2008)

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *