Trang chủ » Vĩnh biệt nhà báo Nguyễn Mạnh Đạt

Vĩnh biệt nhà báo Nguyễn Mạnh Đạt

by Kien Truc - Kientruc.vn







Thế là anh đã đi xa. Một sự chuẩn bị tưởng như quá dài mà vẫn gây xốc, gây đau đớn đến quặn lòng đối với gia đình, bạn bè và tất cả đồng nghiệp, những người luôn bên anh suốt ba năm ròng chống chọi với căn bệnh ung thư quái ác. Ai cũng tưởng như anh đang ở bên cạnh, vẫn cười nói sang sảng, vẫn đùa vui, quan tâm đến người này, an ủi người kia dù trong tay lúc nào cũng kè kè bọc thuốc. Không thể tin được anh sẽ không đến Tạp chí Xây dựng, đến Báo Xây dựng, đến các doanh nghiệp ngành Xây dựng…



Thời gian trôi đi thật nhanh. Đã năm năm kể từ ngày anh vào làng báo. Ngày ấy, Tạp chí Xây dựng như một “lâu đài” đóng cửa, mỗi ngày chỉ hé một chút lấy ánh sáng, khí trời. Từ ngày có anh, cánh cửa được mở toang. Cuộc sống doanh nghiệp ùa vào từng ngày, từng giờ, trên từng trang bản thảo. Tôi nhớ, có những đợt anh đi liên miên, hết Sài Gòn đến Đà Nẵng, Tuyên Quang… Một lần, chị Phương vợ anh giận đến mấy ngày vì anh đi làm, rồi có xe đón theo đoàn công tác đi giải quyết rắc rối tận Nghệ An, chị chờ cơm, mãi 10 giờ tối anh mới nhớ gọi điện về cho vợ. Anh là thế, ào ào xông tới, bất kể thời gian, sức khỏe miễn là có việc cần đến mình là anh thấy vui. Mà khi anh vui, anh khiến mọi người xung quanh cũng vui lây. Những lần làm sách, người ít, việc nhiều, bận tối mắt, tối mũi, anh vẫn bắt sửa đi, sửa lại, chúng tôi cau có, anh nghĩ ra đủ cách để chọc cười. Không khí vui như chuẩn bị tết. Anh đi rồi, mang theo niềm thương nỗi nhớ của mọi người.



Cái cách anh đọc “tạp chí nhà” cũng thật khác. Khi Tạp chí đang ở nhà in anh chờ đợi, nôn nóng, thỉnh thoảng lại gọi điện hỏi xem cái này, cái kia, đã đúng như thế chưa. Tạp chí về anh đọc đi, đọc lại, đem khoe hết người này đến người khác như một đứa trẻ được mẹ mua áo tết. Tình yêu của anh dành cho Tạp chí ít người sánh được. Anh luôn tự hào về thương hiệu Tạp chí gần 50 tuổi. Tiếc rằng, kỷ niệm 45 năm ngày thành lập Tạp chí anh trên giường bệnh, còn 50 năm anh sẽ dõi theo từ một nơi xa, rất xa…



Mùa hè lại về. Sẽ thêm một lần Tạp chí đi nghỉ không có anh. Mấy năm trị bệnh anh vẫn háo hức hẹn mọi người đi nghỉ,… để rồi lỗi hẹn. Ai cũng nói:Tạp chí đi nghỉ vắng anh Đạt mất vui đến 30%. Bởi anh chuyện trò, trêu đùa bọn trẻ con suốt dọc đường. Chỉ cần có anh trên xe, đường đi như ngắn lại, nỗi mệt nhọc tiêu tan.



Anh là như thế. Vui vẻ, ồn ào, quan tâm đến tất cả mọi người. Nhưng ít ai biết anh có một chiều sâu văn hóa. Giữa thời buổi kinh tế thị trường anh bỏ rất nhiều công sức, thời gian, để tìm ra bức ảnh chụp ông Nguyễn Đình Bể, bác ruột anh, một người anh hùng trong kháng chiến chống Pháp. Hay việc anh tìm lại những bức ảnh gia đình từ cách đây mấy chục năm, rồi phóng to gửi cho mọi người treo trang trọng để giữ gìn truyền thống gia đình. Trước khi ra đi, anh còn kịp cùng anh em, con cháu hoàn thành hai cuốn sách nhỏ: “Cuộc đời nghĩa nặng tình sâu” và “Biên niên lịch sử gia đình” để lại cho con cháu mai sau. Tất cả những điều ấy, tưởng như bình thường nhưng lại có giá trị nhân văn cao. Tất cả đều phải có gốc rễ, phải bắt nguồn từ truyền thống, truyền thống gia đình, truyền thống quê hương, truyền thống đất nước thì mới thật bền vững.



“Cuộc đời như bóng câu qua cửa sổ” anh còn nhiều dự định, nhiều việc chưa kịp làm.



Tiếc thay !

You may also like