|
KTĐT – Dọc Quốc lộ 32 về mấy huyện ngoại thành của Hà Nội những ngày này bà con đang vào vụ cấy. Nếu như cách đây 1 năm, khu vực này vẫn còn mênh mông biển lúa thì nay những đám ruộng đang được san lấp để xây dựng khu công nghiệp mới.
Tròn 1 năm kể từ ngày sáp nhập về Hà Nội, người dân ở các tỉnh Hà Tây (cũ), huyện Mê Linh (Vĩnh Phúc) và 4 xã của huyện Lương Sơn tỉnh Hòa Bình đã thấm được cảm giác làm người Thủ đô.
Về Hà Nội mới có tiền làm nhà
Dọc Quốc lộ 32 về mấy huyện ngoại thành của Hà Nội những ngày này bà con đang vào vụ cấy. Nếu như cách đây 1 năm, khu vực này vẫn còn mênh mông biển lúa thì nay những đám ruộng đang được san lấp để xây dựng khu công nghiệp mới. Nhiều hộ gia đình chỉ còn 1, 2 sào ruộng, thậm chí có nhà không còn vì đã bán hết sạch đất lấy tiền.
Những ngôi nhà cao tầng liên tiếp mọc lên trị giá cả tỉ đồng. Những chiếc xe máy Trung Quốc được thay bằng xe tay ga đắt tiền chạy suốt ngày trên phố huyện. Chị Phượng (Kim Chung, Hoài Đức) phấn khởi cho biết, chị chuẩn bị xây nhà mới. Điều này với nhiều gia đình là bình thường, nhưng với những hộ nghèo như chị Phượng thì đó quả là cả một niềm mơ ước lớn. Từ ngày về Hà Nội đến nay đất ở khu vực này trở nên có giá. Nếu như trước đây, giá 1m2 đất chỉ có khoảng 2 – 3 triệu đồng thì chỉ trong vòng 1 năm, con số này đã lên tới 8 – 13 triệu đồng. Cũng nhờ có thế mà mấy mảnh ruộng của nhà chị Phượng bán được đắt hơn. Bán 2 sào đất ruộng, chị đủ tiền xây một cái nhà tàm tạm thay cho cái nhà cũ rách nát. Không những thế, chị còn nghe phong phanh tin tức ở đâu đó rằng, về Thành phố, hộ nghèo như chị sẽ được cấp 20 triệu đồng để xây nhà. Cũng chính vì vậy mà cái nóc nhà của chị bị thủng hơn một nửa do mưa bão nhưng chị vẫn giữ nguyên để chờ cán bộ Thành phố về chụp ảnh xác minh và… cho tiền.
Ở các huyện vùng xa khác, không khí xây dựng cũng nóng lên trông thấy. Giá đất không cao so với khu vực gần trung tâm Thành phố nhưng khi bán đi cũng đủ để xây cất một căn nhà trị giá khoảng 100 triệu. Trò chuyện với tôi, anh Nguyễn Văn Buông (Chủ tịch UBND xã Yên Trung) phấn khởi cho biết, từ khi về Hà Nội tới nay đời sống của bà con khác hẳn, nhất là thôn Hương và thôn Hội đã có ánh sáng điện để sinh hoạt, bà con xây được nhiều nhà mới khang trang hơn.
Người dân ở khu vực mở rộng đều chung một tâm lý “đợi” các dự án |
Vẫn quen cái cách nói của một lãnh đạo xã (và dường như anh nghĩ về Hà Nội thì lại càng phải trịnh trọng hơn), anh Buông cho biết: “Báo cáo với các anh các chị là từ khi về Hà Nội đến giờ Yên Trung khác hẳn. Tháng 8 bảo về cái là tháng 9, tháng 10 thôn Hương và thôn Hội đã có điện dùng luôn. Đầu năm 2009 vừa rồi lại còn được đầu tư xây dựng xong 3 tuyến đường bê tông cứng hóa. Thời gian tới Thành phố và huyện còn tập trung xây dựng trường mầm non, trạm y tế… Nói tóm lại là bà con phấn khởi lắm”. Nói về việc giá đất ở khu vực này từ khi về Hà Nội tới giờ, anh Buông cho hay, giá đất có tăng nhưng không phải là sốt.
Nóng lòng chờ dự án
Nếu như chuyện xây chung cư, khu công nghiệp mới đang dần dần được thực thi tại các vùng lân cận Thành phố thì ở những địa phương xa trung tâm Hà Nội vẫn đang âm ỉ diễn ra những cuộc tranh luận, buôn bán về các dự án mới sẽ được xây dựng trên quê hương mình. Khi tôi ngỏ ý muốn mua một mảnh đất làm trang trại, anh Cường (Gò ong, Ba Vì) tỏ ra khá vui mừng vì anh đang có một mảnh đất rộng hơn 4.000m2 muốn bán. Anh cho biết cách đây 2 năm, mảnh đất của anh bán đắt lắm cũng chỉ được 100 triệu đồng. Nhưng từ khi về Hà Nội đến nay, giá đất cũng lên theo vùn vụt. Hồi đầu tháng 8 năm ngoái có người trả anh 200 triệu nhưng anh còn ngần ngừ không muốn bán vì giá “rẻ quá”. Anh lý giải: “Về Hà Nội rồi tiền nong nó phải khác hơn!”. Thấy tôi có vẻ ngần ngừ, anh rỉ tai: “Anh đang cần tiền nên bán chứ 500 triệu là còn rẻ chán so với các nơi khác.Vợ chồng em nếu không làm gì thì để không đất đấy cũng hái ra tiền. Em không biết thì thôi chứ nay mai ở đây nhà nước cho xây khu nghỉ dưỡng, trường đại học, trung tâm điều dưỡng, trại cai nghiện. Có dự án hết cả rồi. Tiền đền bù cũng đủ sống hết đời. Khi tìm hiểu những hộ dân xung quanh khu vực này mới biết cũng như anh Cường, mọi người ở đây đều chung một tâm lý “đợi thời”. Mọi người rỉ tai nhau về những dự án sắp xây và tự lên kế hoạch cho tương lai của mình như sẽ cho thuê nhà trọ, bán hàng dịch vụ…và bắt đầu mơ về một cuộc sống mới an nhàn, hưởng thụ.
Không quá hào hứng với chuyện dự án mới nhưng mấy tháng nay, người dân ở khu vực Rừng Phường (xã Phú Sơn, Ba Vì) cũng đang xôn xao về câu chuyện nhà nước lấy đất để làm nghĩa trang. “Về Hà Nội chưa biết là có được cái gì hay không nhưng trước mắt là chúng tôi không biết sẽ ở đâu nếu Thành phố cho xây nghĩa trang ngay trên mảnh đất chúng tôi đang ở”, ông Nghĩa cho biết. Mặc dù vậy nhưng bà con ở khu vực này vẫn sốt sắng đợi cái quyết định thu hồi đất để được nhận tiền đền bù. Người nọ bảo với người kia là sẽ được đền bù 5 – 10 triệu/m2. Nhiều hộ còn tự ý xây thêm một số công trình phụ, trồng cây để hi vọng nếu có đến bù thì cũng được tính thêm tài sản. Những bức tường ngăn cách các mảnh đất giữa các hộ vốn là anh em với nhau đã được dựng lên để tránh tranh chấp khi có đền bù. Và cũng từ đó mà nhiều câu chuyện mâu thuẫn trong gia đình bắt đầu xảy ra. Trong khi đó từ phía chính quyền địa phương vẫn chưa hề lên tiếng xác nhận gì về quyết định này.
Anh Bùi Văn Tình (Chủ tịch UBND xã Tiến Xuân, Thạch Thất) cho biết, từ ngày về Hà Nội tới nay ở xã anh vẫn chưa có gì thay đổi lớn. “Hiện chúng tôi vẫn đang đợi nguồn đầu tư từ Thành phố để xây dựng cơ sở hạ tầng, điện đường, trường trạm và một số công trình phúc lợi xã hội”.
Hà Nội 1, Hà Nội 2 đều là Hà Nội cả
Sau ngày sáp nhập, người dân vùng Hà Nội mới lại có thêm một cái tên gọi mới: Hà Nội 2. Và một năm nay, cái tên ấy đã trở thành một “thương hiệu” dành cho người dân vùng mở rộng giống như cái tên Hà Nội 1 là dành cho người dân Hà Nội cũ. Chỉ xung quanh cái tên gọi ấy thôi cũng có nhiều chuyện để bàn. Chị Hằng (Hà Đông) tỏ ra khá bức xúc về cách gọi này: “Thà gọi là người dân vùng mở rộng còn hơn là cái tên Hà Nội 2. Tôi thấy có một sự phân biệt rõ ràng đối với người ở các tỉnh khác”. Nói rồi chị dẫn ra một vài trường hợp dở khóc dở cười mà chị gặp phải khi trở thành công dân mới của Thủ đô. “Bạn tôi bĩu môi khi nghe thấy tôi bảo Hà Tây về Hà Nội rồi phán, tôi chỉ là người Hà Nội 2 thôi. Rồi cô bạn tôi nhà ở Hoài Đức đi khám bệnh cô y tá nhất định phải mở ngoặc thêm số 2 sau chữ Hoài Đức – Hà Nội”. Cũng giống như chị Hằng, anh Dân (Làng Chuông, Thanh Oai) cảm thấy bị tự ái mỗi khi VTV giới thiệu các chương trình trên tạp chí Truyền hình số mới: “Sao cứ nhất thiết phải là các chương trình trên kênh Hà Nội 2 mà không phải là kênh 2 Đài Phát thanh và truyền hình Hà Nội. Thà gọi là người dân vùng Hà Nội mở rộng còn hơn”. Có lẽ vì quan điểm đó mà anh chưa dám nhận mình là người Hà Nội. Hễ cứ có ai hỏi về quê quán thì anh cũng chỉ ậm ừ cho qua rằng mình ở Thanh Oai – Hà Tây.
Tuy nhiên, với đại đa số bà con thì cái tên Hà Nội 1 hay Hà Nội 2 đều không quan trọng. Nói theo cách nói của anh Buông thì đó chỉ là một cách nói vui, gọi như vậy cho dân dã, dễ nhận biết: “Hà Nội 1 hay Hà Nội 2 thì cũng đều chỉ là Hà Nội cả mà thôi. Nhưng nói gì thì nói tôi cũng mong có một ngày bà con quen rồi thì chỉ phải gọi là Hà Nội thôi cho nó ngắn gọn”.
Theo Doanh Nhân

