Hơn ba năm trước, đầu năm 2010, trên chặng đường Miền Trung, tôi đã dừng chân ở Đồng Hới trong một khoảng thời gian ngắn ngủi để… lên tàu ra bắc. Khoảng thời gian chờ tàu ấy chỉ đủ tôi làm một cuốc xe ôm từ ga ra đến cầu Nhật Lệ, rồi lại về ga. Trên đường về, tôi vẫn nhớ có một công trình ở bên đường đang được thi công bằng… những cây tre. Lúc đó, tôi chợt nghĩ đến một kiến trúc sư trẻ mang dòng họ nổi tiếng ở Quảng Bình, đang nổi danh với những kiến trúc bằng tre. Rồi câu chuyện đó cũng quên đi, chìm dần như bao điều khác trong cuộc sống.
Và đầu mùa thu năm nay, tôi đã trở lại Đồng Hới. Tôi cũng đã biết quán càphê Coco với kiến trúc tre ở Đồng Hới của kiến trúc sư đó, nhưng vẫn còn chút băn khoăn, chưa chắc chắn. Và sự băn khoăn ấy của tôi được giải toả, khi tôi nhận ra Coco nằm trên chính quãng đường tôi đã đi từ cầu Nhật Lệ về ga hơn ba năm trước. Nhận định của tôi càng xác thực hơn khi hỏi người nhân viên ở quán, rằng quán này được xây dựng lâu chưa, từ bao giờ; và tôi nhận được câu trả lời là: được ba năm rồi, từ đầu năm 2010. Như vậy, tôi đã có duyên nhìn thấy chính nó vào ba năm trước, khi đang thi công.
Và lần này, tôi đã chọn lúc chiều buông để tới Coco Café, để thấy mặt nước lung linh và cảm nhận rõ hơn mùi vị gió biển. Coco Café có nét tương đồng với “người anh” nổi tiếng của nó là quán cà phê “Gió & Nước” ở Thủ Dầu Một, Bình Dương; đương nhiên, cũng với kiến trúc tre, cũng với gió và nước như một triết lý thiết kế của tác giả. Công trình cũng có hai khối kiến trúc chính: một là quán cà phê với không gian mở, không vách, không cửa, kế bên mặt hồ; và một nhà bar có mặt bằng hình tròn với mặt nước bao quanh. Lối vào chính đi vào giữa hai khối kiến trúc, khiến người mới đến lần đầu dễ… băn khoăn không biết nên ngồi phía nào? Tất nhiên, mỗi người có một sở thích, một thói quen, và ngồi mỗi nơi đều có sự thú vị riêng. Nhưng ở chỗ nào cũng có… gió và nước. Phải thừa nhận rằng Coco Café đủ hấp dẫn để hút khách “bản địa” lẫn khách du lịch ghé chân. Đây như là một điểm sáng nhẹ nhàng của du lịch Đồng Hới, là nơi hẹn hò gặp gỡ đầy thú vị; mặc dù nằm ở con đường chưa đông vui sầm uất lắm.
Tên quán là Coco. Tạo hình kiến trúc và một số chi tiết nội thất gợi liên tưởng rõ nét đến những cây dừa, lá dừa hay quả dừa. Không biết tên quán và ý tưởng kiến trúc cái nào có trước, cái nào theo?… Còn tôi, trong ánh chiều buông, bầu trời xanh sẫm dần, thì cảm thấy rõ hơn hai thứ “vật liệu” không định hình kia, là “gió và nước”, đang làm bay bổng cho kiến trúc làm từ những cây tre.