Chuyện xưa như trái đất mà đem ra bàn luận nghe chừng khó hấp dẫn bởi đã từ hàng nghìn năm nay, cha ông chúng ta đã để lại biết bao bài học cho việc tìm kiếm nhân tài. Ngay trong dịp tổ chức đại hội Đảng các cấp đang diễn ra trong cả nước, nhiều cuộc tham luận, nhiều bản báo cáo, nhiều bài báo được đăng tải đã đề cập về vấn đề này. Vậy nay thêm một bài báo có vài trăm từ liệu có ý nghĩa gì? Thế nhưng tiếc thay, cuộc sống vẫn còn nhiều điều nhức nhối nên không bàn không được. Mới đây, một tiến sĩ khoa học tâm sự trên Vietnamnet rằng anh đã trải qua một năm tập sự vô vàn khó khăn để trở thành giảng viên chính thức của một trường đại học lớn ở Việt Nam. Sau 6 năm mài dùi tiến sĩ ở nước ngoài, từng được đứng bục giảng tại một trường đại học lớn của châu Âu, anh đã quyết định trở về nước làm việc. Sau khi nhận xét và góp ý về cung cách trả lương theo kiểu “cào bằng” không khuyến khích nhân tài, số giờ giảng dạy quá nhiều mà thời gian dành cho nghiên cứu quá ít, anh cho biết: “Một vấn đề nữa khiến một giảng viên trẻ như tôi hết sức bức xúc là thủ tục hành chính trong trường đại học hiện nay quá nhiều rắc rối. Một người đã làm tiến sĩ ở nước ngoài, thậm chí đã làm trợ lý giáo sư, đã giảng dạy bằng tiếng Anh cho các sinh viên quốc tế, nhưng khi trở về nước, người ta bắt làm lại từ đầu, giống như một người mới tốt nghiệp đại học ở lại trường, cũng một năm tập sự, cũng kiểm tra thử, nộp báo cáo, thủ tục giấy tờ… Tất cả các việc đó đều chiếm rất nhiều thời gian và gây ức chế cho những người có tài thực sự. Tại sao chúng ta lại phải kiểm tra lại, làm ngược lại, trong khi quốc tế đã công nhận trình độ của anh tiến sĩ đó? Một năm tập sự của tôi không biết có bao nhiêu lượt người xuống dự giờ, mỗi giờ một ông, từ phòng đào tạo, đến khoa bộ môn, đến viện nghiên cứu. trong khi người ta có thể tổ chức một lần cho bốn bộ phận chức năng này cùng dự một giờ, vừa tiết kiệm thời gian, vừa mang lại hiệu quả. Thêm nữa, tôi thấy nhiều người có thẩm quyền ngồi dưới không hiểu giảng viên đang giảng về cái gì nhưng người ta vẫn được góp ý về phương pháp giảng dạy, soi ở khía cạnh này, khía cạnh khác… trong một năm làm tập sự, tôi đã góp ý nhiều cho khoa và trường, đâm ra, tôi lại trở thành phần tử bị ghét. Họ “soi” tôi từng tý một, từ việc có đi dạy đúng giờ không, ăn mặc đúng quy cách không, dạy có đủ số giờ, số tiết không và “nhăm nhăm” tìm ra những “khuyết điểm tủn mủn” của tôi để gây khó dễ…”. Sự kiện thì mộc mạc như vậy, còn lời bình luận lần này xin dành cho mỗi lý trí và con tim của bạn đọc để tham gia trả lời câu hỏi: Nhân tài của đất nước ta sẽ được tìm kiếm như thế nào? |
Tìm kiếm nhân tài
158
previous post