Này ông ơi… Chuyện cái anh Vê – đan bức tử sông Thị Vải ròng rã 14 năm trời đùng một cái lại được trao giấy chứng nhận “Vì sức khoẻ cộng đồng” ấy nghe khiếp nhỉ. Cái anh đầu độc môi trường, làm thiệt hại về kinh tế của bao nhiêu nông dân, làm ảnh hưởng sức khoẻ của bao nhiêu người lại được trao giấy vì sức khoẻ cộng đồng… Thật là ngược đời…
– Nhưng mà người ta lý giải là trao giấy cho sản phẩm chứ không phải cho quy trình sản xuất.
– Vô lý. Thế tôi hỏi ông, bây giờ có một tên trộm nó giết người cướp của; rồi nó lấy một số tiền ấy ủng hộ người nghèo thì cũng được cấp giấy chứng nhận từ thiện “Vì người nghèo” à… Đúng là độc nhất vô nhị…
– Vô lý thì đúng rồi, nhưng độc nhất vô nhị thì không…
– Ông lại còn bênh hả. Không phải độc nhất vô nhị thì ông thử nói xem…
– Thì ông chẳng nghe chuyện ngày trước có cô Tư Hồng đi làm me Tây mà rồi được triều đình ban cho bốn chữ “Tiết hạnh khả phong” đấy thôi… Đến nỗi nhà thơ Nguyễn Khuyến đã phải kêu lên là “Đĩ mà có tàn, có tán, có hương án, có bàn độc/ Khá khen thay làm đĩ có tông…” là gì.
– Ừ nhỉ… Thế hoá ra bây giờ người ta cũng chỉ là bắt chước cái chuyện “Tiết hạnh khả… phong” ngày trước thôi ông nhỉ. |
Tiết hạnh khả… phong
3
Bài trước