– Cứ tưởng làm doanh nhân thì sướng. Này nhé: Nhà lầu xe hơi, ăn nhậu xả láng, đi nước ngoài như đi chợ…; nhưng hóa ra doanh nhân nước mình lại khổ đấy ông ạ. – Ông lại gái góa lo việc triều đình. Ai bảo ông thế? – Ngoại hẳn hoi nhé. Ông không nghe Cty nghiên cứu thị trường, kế toán và kiểm toán Grant Thornton công bố trong bản báo cáo kinh doanh thường niên rằng thì là, qua khảo sát, doanh nhân Việt Nam có tỷ lệ chịu áp lực căng thẳng vì công việc (stress) đứng hàng thứ 3 trong số các nước được khảo sát, chỉ sau trung Quốc và Mexico sao. Cụ thể là tỷ lệ doanh nhân có mức độ stress tăng dần qua các năm của trung Quốc là 76%, Mexico 74%, còn Việt Nam mình và Thổ Nhĩ Kỳ cùng chiếm vị trí thứ 3 với 72%. Như thế là cao hơn rất nhiều các nước trong khu vực đấy vì Thái Lan có 40% và Singapore cũng chỉ 45%. – Có thật thế hả ông? Cứ tưởng nước mình đủng đỉnh tác phong nông dân thì đâu ra stress nhiều thế. – Chính vì cái tác phong và tư duy tiểu nông mới khổ chứ. Vì từ cái nền thấp nên phải chạy đua cạnh tranh, đảm nhiệm khối lượng công việc lớn… Lại còn chuyện luật lệ, chính sách quản lý thay đổi xoành xoạch, giá cả thất thường như thời tiết thì hỏi sao mà không stress… – Ừ nhỉ… Nhưng mà những cái “luật” đó dù sao cũng đều giấy trắng mực đen ông ạ. Theo tôi có lẽ phải đối phó với những cái “lệ” bất thành văn, những chi phí chả biết quyết toán vào đâu mới thật là căng thẳng cơ. Mà những cái thứ đó thì ở mình thiếu gì, vì vậy không stress mới là lạ. – Nhưng mà ông nói nhỏ thôi, kẻo mà người ta không cho theo cái “lệ” ấy, không nhận bôi trơn thì doanh nhân nước mình còn khổ nữa ông ạ… |
Còn khổ nữa…
4